Người tình cựu Tổng thống Bill Clinton
Monica Lewinsky từng là thực tập sinh tại Nhà Trắng từ năm
1995. Cô được báo chí quan tâm sát sao do có “mối quan hệ không phù hợp” với cựu
Tổng thống Bill Clinton. Câu chuyện tình này đã khiến cuộc đời cô thay đổi cũng
như khiến sự nghiệp của cựu Tổng thống điêu đứng. Câu chuyện giữa cô thực tập
sinh và ông Clinton thường được báo chí gọi là vụ bê bối Lewinsky.
"Chế giễu công khai là một môn thể thao đổ máu cần phải
dừng lại.Hãy bình luận bằng những ngôn từ tích cực, tiếp nhận tin tức và click
chuột bằng sự bao dung, bởi chúng ta đã gieo những hạt giống của sự xấu hổ và sự
tổn thương trên mảnh đất văn hóa của mình, cả ở thế giới thật và ảo".
Sau hàng chục năm im lặng, cô thực tập sinh Nhà Trắng Monica
Lewinsky nổi tiếng vì đã có mối quan hệ không mấy hay ho với cựu Tổng thống
Bill Clinton đã trở lại, với bài thuyết trình “Cái giá của nỗi nhục nhã” mang
nhiều giá trị nhân văn. Dưới đây là lược dịch bài thuyết trình của cô.
The price of shame
Monica
Lewinsky | TED2015
00:12
You're looking at a
woman who was publicly silent for a decade. Obviously, that's changed, but
only recently.
00:23
It was several months
ago that I gave my very first major public talk at the Forbes 30 Under 30
summit: 1,500 brilliant people, all under the age of 30. That meant that in
1998, the oldest among the group were only 14, and the youngest, just four. I
joked with them that some might only have heard of me from rap songs. Yes,
I'm in rap songs. Almost 40 rap songs. (Laughter)
00:58
But the night of my
speech, a surprising thing happened. At the age of 41, I was hit on by a
27-year-old guy.
01:09 I know, right? He was charming and I was flattered, and I declined. 01:17 You know what his unsuccessful pickup line was? He could make me feel 22 again. (Laughter) (Applause) I realized later that night, I'm probably the only person over 40 who does not want to be 22 again. (Laughter) (Applause)
01:47
At the age of 22, I
fell in love with my boss, and at the age of 24, I learned the devastating
consequences.
01:59
Can I see a show of
hands of anyone here who didn't make a mistake or do something they regretted
at 22? Yep. That's what I thought. So like me, at 22, a few of you may have
also taken wrong turns and fallen in love with the wrong person, maybe even
your boss. Unlike me, though, your boss probably wasn't the president of the
United States of America. Of course, life is full of surprises.
02:36
Not a day goes by that
I'm not reminded of my mistake, and I regret that mistake deeply.
02:45
In 1998, after having
been swept up into an improbable romance, I was then swept up into the eye of
a political, legal and media maelstrom like we had never seen before.
Remember, just a few years earlier, news was consumed from just three places:
reading a newspaper or magazine, listening to the radio, or watching
television. That was it. But that wasn't my fate. Instead, this scandal was
brought to you by the digital revolution. That meant we could access all the
information we wanted, when we wanted it, anytime, anywhere, and when the
story broke in January 1998, it broke online. It was the first time the
traditional news was usurped by the Internet for a major news story, a click
that reverberated around the world.
03:52
What that meant for me
personally was that overnight I went from being a completely private figure
to a publicly humiliated one worldwide. I was patient zero of losing a
personal reputation on a global scale almost instantaneously.
04:15
This rush to judgment,
enabled by technology, led to mobs of virtual stone-throwers. Granted, it was
before social media, but people could still comment online, email stories,
and, of course, email cruel jokes. News sources plastered photos of me all
over to sell newspapers, banner ads online, and to keep people tuned to the
TV. Do you recall a particular image of me, say, wearing a beret?
04:53
Now, I admit I made
mistakes, especially wearing that beret. But the attention and judgment that
I received, not the story, but that I personally received, was unprecedented.
I was branded as a tramp, tart, slut, whore, bimbo, and, of course, that
woman. I was seen by many but actually known by few. And I get it: it was
easy to forget that that woman was dimensional, had a soul, and was once
unbroken.
05:41
When this happened to
me 17 years ago, there was no name for it. Now we call it cyberbullying and
online harassment. Today, I want to share some of my experience with you,
talk about how that experience has helped shape my cultural observations, and
how I hope my past experience can lead to a change that results in less
suffering for others.
06:10
In 1998, I lost my
reputation and my dignity. I lost almost everything, and I almost lost my
life.
06:24
Let me paint a picture
for you. It is September of 1998. I'm sitting in a windowless office room
inside the Office of the Independent Counsel underneath humming fluorescent
lights. I'm listening to the sound of my voice, my voice on surreptitiously
taped phone calls that a supposed friend had made the year before. I'm here
because I've been legally required to personally authenticate all 20 hours of
taped conversation. For the past eight months, the mysterious content of
these tapes has hung like the Sword of Damocles over my head. I mean, who can
remember what they said a year ago? Scared and mortified, I listen, listen as
I prattle on about the flotsam and jetsam of the day; listen as I confess my
love for the president, and, of course, my heartbreak; listen to my sometimes
catty, sometimes churlish, sometimes silly self being cruel, unforgiving,
uncouth; listen, deeply, deeply ashamed, to the worst version of myself, a
self I don't even recognize.
07:56
A few days later, the
Starr Report is released to Congress, and all of those tapes and transcripts,
those stolen words, form a part of it. That people can read the transcripts
is horrific enough, but a few weeks later, the audio tapes are aired on TV,
and significant portions made available online. The public humiliation was
excruciating. Life was almost unbearable.
08:32
This was not something
that happened with regularity back then in 1998, and by this, I mean the
stealing of people's private words, actions, conversations or photos, and
then making them public -- public without consent, public without context,
and public without compassion.
08:58
Fast forward 12 years
to 2010, and now social media has been born. The landscape has sadly become
much more populated with instances like mine, whether or not someone actually
make a mistake, and now it's for both public and private people. The
consequences for some have become dire, very dire.
09:25
I was on the phone with
my mom in September of 2010, and we were talking about the news of a young
college freshman from Rutgers University named Tyler Clementi. Sweet,
sensitive, creative Tyler was secretly webcammed by his roommate while being
intimate with another man. When the online world learned of this incident,
the ridicule and cyberbullying ignited. A few days later, Tyler jumped from
the George Washington Bridge to his death. He was 18.
10:07
My mom was beside
herself about what happened to Tyler and his family, and she was gutted with
pain in a way that I just couldn't quite understand, and then eventually I
realized she was reliving 1998, reliving a time when she sat by my bed every
night, reliving a time when she made me shower with the bathroom door open,
and reliving a time when both of my parents feared that I would be humiliated
to death, literally.
10:48
Today, too many parents
haven't had the chance to step in and rescue their loved ones. Too many have
learned of their child's suffering and humiliation after it was too late.
11:02
Tyler's tragic, senseless death was a turning point for me. It served to
recontextualize my experiences, and I then began to look at the world of
humiliation and bullying around me and see something different. In 1998, we
had no way of knowing where this brave new technology called the Internet
would take us.
11:26
Since then, it has connected people in unimaginable ways,
joining lost siblings, saving lives, launching revolutions, but the darkness,
cyberbullying, and slut-shaming that I experienced had mushroomed. Every day
online, people, especially young people who are not developmentally equipped
to handle this, are so abused and humiliated that they can't imagine living
to the next day, and some, tragically, don't, and there's nothing virtual
about that. ChildLine, a U.K. nonprofit that's focused on helping young
people on various issues, released a staggering statistic late last year:
From 2012 to 2013, there was an 87 percent increase in calls and emails
related to cyberbullying. A meta-analysis done out of the Netherlands showed
that for the first time, cyberbullying was leading to suicidal ideations more
significantly than offline bullying. And you know what shocked me, although
it shouldn't have, was other research last year that determined humiliation
was a more intensely felt emotion than either happiness or even anger.
12:56
Cruelty to others is
nothing new, but online, technologically enhanced shaming is amplified,
uncontained, and permanently accessible. The echo of embarrassment used to
extend only as far as your family, village, school or community, but now it's
the online community too. Millions of people, often anonymously, can stab you
with their words, and that's a lot of pain, and there are no perimeters
around how many people can publicly observe you and put you in a public
stockade. There is a very personal price to public humiliation, and the
growth of the Internet has jacked up that price.
13:51
For nearly two decades
now, we have slowly been sowing the seeds of shame and public humiliation in
our cultural soil, both on- and offline. Gossip websites, paparazzi, reality
programming, politics, news outlets and sometimes hackers all traffic in shame.
It's led to desensitization and a permissive environment online which lends
itself to trolling, invasion of privacy, and cyberbullying. This shift has
created what Professor Nicolaus Mills calls a culture of humiliation.
Consider a few prominent examples just from the past six months alone.
Snapchat, the service which is used mainly by younger generations and claims
that its messages only have the lifespan of a few seconds. You can imagine
the range of content that that gets. A third-party app which Snapchatters use
to preserve the lifespan of the messages was hacked, and 100,000 personal
conversations, photos, and videos were leaked online to now have a lifespan
of forever. Jennifer Lawrence and several other actors had their iCloud
accounts hacked, and private, intimate, nude photos were plastered across the
Internet without their permission. One gossip website had over five million
hits for this one story. And what about the Sony Pictures cyberhacking? The
documents which received the most attention were private emails that had
maximum public embarrassment value.
15:39
But in this culture of
humiliation, there is another kind of price tag attached to public shaming.
The price does not measure the cost to the victim, which Tyler and too many
others, notably women, minorities, and members of the LGBTQ community have
paid, but the price measures the profit of those who prey on them. This
invasion of others is a raw material, efficiently and ruthlessly mined,
packaged and sold at a profit. A marketplace has emerged where public
humiliation is a commodity and shame is an industry. How is the money made?
Clicks. The more shame, the more clicks. The more clicks, the more
advertising dollars. We're in a dangerous cycle. The more we click on this
kind of gossip, the more numb we get to the human lives behind it, and the
more numb we get, the more we click. All the while, someone is making money
off of the back of someone else's suffering. With every click, we make a
choice. The more we saturate our culture with public shaming, the more
accepted it is, the more we will see behavior like cyberbullying, trolling,
some forms of hacking, and online harassment. Why? Because they all have
humiliation at their cores. This behavior is a symptom of the culture we've
created. Just think about it.
17:31
Changing behavior
begins with evolving beliefs. We've seen that to be true with racism,
homophobia, and plenty of other biases, today and in the past. As we've
changed beliefs about same-sex marriage, more people have been offered equal
freedoms. When we began valuing sustainability, more people began to recycle.
So as far as our culture of humiliation goes, what we need is a cultural
revolution. Public shaming as a blood sport has to stop, and it's time for an
intervention on the Internet and in our culture.
18:11
The shift begins with
something simple, but it's not easy. We need to return to a long-held value
of compassion -- compassion and empathy. Online, we've got a compassion
deficit, an empathy crisis.
18:29
Researcher Brené Brown
said, and I quote, "Shame can't survive empathy." Shame cannot
survive empathy. I've seen some very dark days in my life, and it was the
compassion and empathy from my family, friends, professionals, and sometimes
even strangers that saved me. Even empathy from one person can make a
difference. The theory of minority influence, proposed by social psychologist
Serge Moscovici, says that even in small numbers, when there's consistency
over time, change can happen.
19:15
In the online world, we can foster minority
influence by becoming upstanders. To become an upstander means instead of
bystander apathy, we can post a positive comment for someone or report a
bullying situation. Trust me, compassionate comments help abate the
negativity. We can also counteract the culture by supporting organizations
that deal with these kinds of issues, like the Tyler Clementi Foundation in
the U.S., In the U.K., there's Anti-Bullying Pro, and in Australia, there's
Project Rockit.
19:52
We talk a lot about our
right to freedom of expression, but we need to talk more about our
responsibility to freedom of expression. We all want to be heard, but let's
acknowledge the difference between speaking up with intention and speaking up
for attention. The Internet is the superhighway for the id, but online,
showing empathy to others benefits us all and helps create a safer and better
world. We need to communicate online with compassion, consume news with
compassion, and click with compassion. Just imagine walking a mile in someone
else's headline. I'd like to end on a personal note. In the past nine months,
the question I've been asked the most is why. Why now? Why was I sticking my
head above the parapet? You can read between the lines in those questions,
and the answer has nothing to do with politics. The top note answer was and
is because it's time: time to stop tip-toeing around my past; time to stop
living a life of opprobrium; and time to take back my narrative.
21:18
It's also not just
about saving myself. Anyone who is suffering from shame and public
humiliation needs to know one thing: You can survive it. I know it's hard. It
may not be painless, quick or easy, but you can insist on a different ending
to your story. Have compassion for yourself. We all deserve compassion, and
to live both online and off in a more compassionate world.
21:55
Thank you for
listening.
21:58
(Applause)
|
00:12
Bạn đang nhìn một phụ nữ sống trong "yên
lặng trước công chúng" trong 10 năm. Rõ ràng, điều đó đã thay đổi nhưng
chỉ mới gần đây.
00:23
Vài tháng trước đó khi tôi có bài phát biểu quan
trọng trước công chúng lần đầu tiên tại Forbes 30 Under 30 Summit: 1,500
người xuất chúng, tât́ cả dưới 30 tuổi Điều đó có nghĩa là vào năm 1998,
người lớn tuổi nhất trong đám ấy chỉ 14 tuổi, và nhỏ nhất là 4 tuổi. Tôi đùa
với họ là vài người có lẽ chỉ biết về tôi qua nhạc rap. Đúng, qua những bài
nhạc rap. Khoảng 40 bài nhạc. (Tiếng cười)
00:58
Nhưng, buổi tối ngày đó, một điều bật ngờ xảy
ra. tôi 41 tuổi, và có 1 chàng trai 27 tuổi để ý
01:09
Lạ, phải không? Chàng ta rất quyến rũ và tôi
cũng thấy vui vì được để ý Nhưng tôi đã từ chối
01:17
Bạn có biết câu tán tỉnh không thành công của
cậu ấy là gì không? Cậu ấy có thể làm tôi cảm thấy như 22 tuổi trở lại (Tiếng
cười) (Tiếng vỗ tay) Tôi nhận ra sau đêm đó , tôi có lẽ là người duy nhất
trên 40 mà không muốn là 22 tuổi lại (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay)
01:47
Lúc 22 tuổi, tôi phải lòng ông chủ tôi, và lúc
24 tuổi, tôi mới biết hậu quả.
01:59
Có ai trong số các bạn chưa mắc lỗi hay làm gì
đó đáng phải hối tiếng vào tuổi 22 Đúng rồi. Y như tôi dự đoán. Giống như
tôi, khi 22 tuổi, một số các bạn có thể cũng đi sai đường và yêu không đúng
người, thậm chí ông chủ của bạn luôn Nhưng khác tôi ở chỗ, ông chủ của bạn
chắc là không phải là tổng thống của Hoa Kỳ. Cuộc sống có rất nhiều điều bất
ngờ.
02:36
Không một ngày trôi qua mà tôi không nhớ lại lỗi
lầm của tôi và tôi ân hận lỗi ấy rất nhiều.
02:45
1998, sau khi bị cuốn vào một cuộc tình lãng mạn
không thể xảy ra tôi sau đó bị cuốn vào vòng xoáy của chính trị luật pháp và
truyền thông mà chưa từng thấy trước đó Hãy nhớ rằng, chỉ trước đó vài năm
tin tức chỉ thấy tại ba nơi: đọc báo hoặc tạp chí, nghe radio hoặc coi tivi.
Chỉ có thế Nhưng không phải trong trường hợp của tôi Thay vì đó, xì-căng-đang
này được truyền đi bằng cuộc cách mạng kỹ thuật số. Điều đó có nghĩa là chúng
ta có thể truy cập tất cả thông tin cần thiết khi chúng ta muốn, bất kể khi
nào, ở đâu, và khi chuyện đó vỡ lở ra vào tháng một 1998, nó lan truyền trên
mạng. Đây là lần đầu tiên tin tức truyền thống Bị một cú click mà lan truyền
ra toàn thế giới.
03:52
Với riêng bản thân tôi điều đó có nghĩa là qua
một đêm từ một người hết sức bình thường thành một người mang tiếng xấu rộng
khắp Tôi không còn kiên nhẫn trước việc mất đi danh tiếng bản thân trước toàn
thế giới một cách nhanh như vậy
04:15
Sự nhanh chóng này có được do phát triển công
nghệ dẫn tới sự ồn ào, phát triển mạnh của những người ném đá thú thật, trước
khi có các mạng xã hội mọi người vẫn có thể bình luận trên mạng, email
chuyện, và đương nhiên email những trò đùa ác ý Các nguồn tin tức tung hình
ảnh tôi khắp nơi để bán báo, bán quảng cáo trên mạng và để giữ người theo dõi
tivi. Bạn có nhớ đến bức ảnh nào của tôi cái mà tôi có đội một chiếc mũ nồi?
(tiếng cười)
04:53
Tôi thừa nhận tôi đã phạm sai lầm đặc biệt là
mặc mủ nồi đó. (tiếng cười) Nhưng sự chú ý và đánh giá mà tôi nhận được,
không phải về câu chuyện cái mà tôi cá nhân nhận được chưa từng có trước đó
Tôi bị cho là một kĩ nữ đĩ, gái hư, gái điếm, một người lẳng lơ và, tất
nhiên, người đàn bà ấy Tôi bị xem bởi rất nhiều người nhưng chỉ vài người
biết tôi. Và tôi hiểu: nó dễ để quên rằng phụ nữ đó là người thật,
05:41
Khi điều này xảy ra với tôi cách đây 17 năm, nó không có tên. Giờ chúng ta
gọi nó là "bắt nạt qua mạng" hay xúc phạm online Hôm nay, tôi muốn
chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi với bạn,
01:10
Năm 1998, tôi bị mất uy
tín và nhân phẩm. Tôi đã gần như mất tất cả,
06:24
Để tôi kể cho các bạn hiểu.
Đó là tháng Chín năm 1998. Tôi đang ngồi trong một văn phòng không có cửa sổ
trong văn phòng của Independent Counsel dưới tiếng đèn huỳnh quang Tôi lắng
nghe giọng nói của tôi, giọng nói trên cuộc điện thoại bị thu âm lén lút mà
một người bạn bị cáo buộc đã tạo năm ngoái Tôi ở đây bởi vì tôi bị bắt buộc
bởi luật pháp để xác nhận tất cả 20 tiếng cuộc thu âm Trong 8 tháng trở lại
đó, nội dung bí ẩn của những cuốn băng đó cứ ám ảnh tôi Ý tôi là ai có thể
nhớ được những gì họ nói một năm trước Sợ hãi và xấu hổ, tôi lắng nghe, nghe
trong khi tôi luyên thuyên về những mảnh vỡ của thuyền hay máy bay nghe khi
tôi thú nhận tình yêu của tôi cho tổng thống, và, tất nhiên, sự đau khổ của
tôi; lắng nghe sự xấu bụng, thiếu lịch sự và nhiều khi ngu ngốc của mình cùng
với sự tàn nhẫn, không khoan nhượng, bất lịch sự lắng nghe, xấu hổ thực sự về
bản thân tôi
07:56
Vài ngày
sau đó, Starr Report được được công bố trước quốc hội tất cả đoạn băng ghi âm
và lời thoại được ghi ra đó được đưa ra Việc mọi người có thể đọc được những
cuộc nói chuyện đó đã rất kinh khủng nhưng một vài tuần sau đó, băng ghi âm
được phát sóng trên truyền hình, và một phần đáng kể đưa lên mạng. Sự xấu hổ
trước công chúng vỗn đã rất dữ dội
08:27
Cuộc sống không thể chịu đựng nổi Đây không phải
là một cái gì đó xảy ra thường xuyên vào năm 1998, Và tôi muốn nói rằng sự
lấy cắp riêng tư cá nhân từ ngôn từ, hành động Cuộc nói chuyện hay những bức
ảnh và sau đó công khai chúng công khai mà không được sự đồng ý Công khai mà
không bao gồm bối cảnh
08:58
Công khai mà không có lòng trắc ẩn 12 năm trôi
nhanh tới năm 2010 khi mà các mạng xã hội hình thành Mọi việc trở lên tồi tệ
hơn với nhiều ví dụ như việc xảy ra với tôi dù cố tình hay vô ý tạo ra Và nó
dành cho cả công chúng và bản thân mỗi cá nhân.
09:25
Tôi đang nói trên điện thoại với mẹ vào tháng Chín năm 2010,
và chúng tôi đang nói về một sinh viên năm nhất từ Đại học Rutgers tên là
Tyler Clementi. Ngọt ngào, cảm thông, sáng tạo đã bị bạn cùng phòng quay lén
bằng webcam khi đang tình tứ với người đàn ông khác. Khi thế giới cộng đồng
mạng biết về sự kiện này, sự nhạo báng và "bắt nạt online" bắt đầu
bùng nổ Vài ngày sau đó Tyler nhảy từ cầu George Washington để tìm đến cái
chết. Anh ấy chỉ 18 tuổi.
10:07
Mẹ tôi choáng ngợp về việc xảy ra với Tyler và gia
đình anh ấy, và mẹ tôi đã rất đau khổ một cách mà tôi không thể hiểu hoàn
toàn, và rồi cuối cùng tôi nhận ra, mẹ tôi đang hồi tưởng lại năm 1998, sống
lại một thời gian khi mẹ tôi ngồi bên cạnh giường tôi mỗi đêm sống lại một
thời gian khi mẹ tôi bắt tôi tắm với cánh cửa phòng tắm mở ra, và sống lại
một thời gian khi cả hai ba mẹ sợ rằng tôi sẽ bị làm nhục đến chết,
10:48
Hôm nay , có quá nhiều cha mẹ
không có cơ hội chen vào và cứu những người thân yêu của họ. Đã quá nhiều cha
mẹ biết được sự đau khổ và sỉ nhục của con họ sau khi đã quá muộn.
11:02
Bi kịch và cái chết vô nghĩa của Tyler đã khiến
tôi nhận ra nhận ra từ nhưng gì đã trải qua với tôi và từ đó tôi bắt đầu nhìn
thế giới của sự nhạo báng và bắt nạt quanh tôi và nhìn thấy một cái gì đó
khác biệt. Vào năm 1998, chúng ta không thể biết Internet sẽ mang ta đến đâu
11:26
Từ đó, nó đã kết nối mọi người cách không thể
tưởng tượng kết nối lại anh em thất lạc, Cứu giúp nhiều mạng sống, triển khai
những cuộc cách mạng Nhưng sự đen tối của nó, "bắt nạt online" làm
nhục trên mạng mà tôi trải qua cũng phát triển rất mạnh Mỗi ngày người trên
mạng, nhất là giới trẻ nhưng người còn chưa có khả năng chống những việc này
bị lạm dụng và làm nhục đến mức họ không thể tưởng tượng cuộc sống đến ngày
hôm sau, và một số, rất đáng tiếc sẽ không sống đến ngày hôm sau, Và nó không
hề thật một chút nào ChildLine, một tổ chức của Anh giúp đỡ giới trẻ với các
vấn đề khác nhau đưa ra một thống kê đáng kinh ngạc vào cuối năm ngoái: Từ
năm 2012 đến 2013, có sự gia tăng 87 phần trăm về cuộc điện thoại hay email
liên quan đến "bắt nạt online" Một phân tích được thực hiện từ Hà
Lan cho thấy rằng đây là lần đầu tiên, sự "bắt nạt online" dẫn đến
suy nghĩ những suy nghĩ tự tử nhiều hơn đáng kể so với sự bắt nạt, ức hiếp
ngoài đời. Và điều khiến tôi ngạc nhiên nhất mặc dù nó cũng không hẳn đến mức
đó Đó là một nghiên cứu khác năm ngoái cho rằng sự xấu hộ là sự cảm nhận một
trạng thái mãnh liệt của cảm xúc
12:56
Sự
tàn ác với người khác không có gì mới lạ Nhưng trên mạng, công nghệ đã làm
tăng nó lên nhiều lần không được bảo mật, và có thể truy cập vào bất cứ lúc
nào Sự lan truyền trước chỉ trong phạm vi gia đình, làng xóm Trường học hay
cộng đồng nơi bạn sống nhưng giờ đây là cả cộng đồng mạng Hàng triệu người,
thường ẩn danh, có thể đâm bạn với lời nói của họ, và điều đó là rất đau đớn,
và không có giới hạn bao nhiêu người mà có thể quan sát bạn và có thể đưa bạn
lên "đoạn đầu đài" Có một cái giá Cho sự nhạo báng công cộng,
13:51
Trong 2 thập kỷ trở lại đây Chúng đang từ từ gieo hạt cho sự xấu hổ và
nhạo báng công cộng Trong nền văn hóa, cả online và offline Trang web nói
chuyện phiếm, thợ săn ảnh chương trình thực tế, chính trị tin tức và thỉnh
thoảng các hackers tất cả đều đổ dồn vào sự xấu hổ Nó dẫn tới môi trường
online đầy mẫn cảm và thiếu quản lý mà dẫn tới trêu đùa, xâm phạm sự riêng tư
và "bắt nạt online" Sự thay đổi đã tạo ra cái mà Giáo sư Nicolaus
Mills gọi là Văn hóa của sự nhạo báng Xem xét vài ví dụ đáng chú ý trong 6
tháng gần đây Snapchat, dịch vụ được sử dụng đa số bởi thế hệ trẻ và cho rằng
tin nhắn chỉ có thể xem trong một vài giây. Bạn có thể tưởng tượng được lượng
nội dung mà nó có thể có được Một ứng dụng của bên thứ ba mà người dùng
Snapchat dùng để lưu trữ các tin nhắn đã bị hack, và 100.000 hội thoại cá
nhân , hình ảnh, và phim đã bị tung trên mạng và giờ nó tồn tại mãi mãi
Jennifer Lawrence và một số diễn viên khác đã tất công tài khoản iCloud, và
hình ảnh nhạy cảm cá nhân được đăng khắp nơi trên mạng mà không có sự cho
phép của họ Một trang web tán chuyện linh tinh đã có hơn năm triệu lượt truy
cập cho một vụ việc này. Và còn về vụ tấn công hãng Sony Pictures Các tài
liệu nhận được sự chú ý nhiều nhất là các email cá nhân có nội dung nhạy cảm
15:39
Nhưng
trong văn hóa của sự nhạo báng này Có một cái giá gắn với sự xấu hổ Cái giá
này không đo sự mất mát nạn nhân Mà Tyler và nhiều người khác biết đến nhiều
là phụ nữ, dân tộc thiểu số và thành viên của cộng đồng LGBTQ phải trả Mà cái
giá này đo lượng lợi nhuận của những kẻ lợi dụng nó Sự xâm phạm này từ những
thông tin ban đầu được khai thác hiệu quả, đóng gói và bán đi lấy lợi nhuận
Thị trường hình thành, một nơi mà sự nhạo báng công cộng là các sản phẩm Và
sự xấu hổ là một ngành Tiền được tạo ra như thế nào? Bằng những cú click Càng
nhiều điều xấu hổ, càng nhiều click Càng nhiều click càng nhiều tiền quảng
cáo Ta đang trong một vòng tròn nguy hiểm Chúng ta click càng nhiều vào những
tin tức kiểu này Chúng ta càng vô cảm với cuộc sống những người liên quan đến
nó và càng vô cảm ta lại càng click nhiều hơn Tất cả điều đó, một vài người
kiếm được tiền trên sự đau khổ của người khác Với mỗi nút bấm, chúng tôi thực
hiện sự lựa chọn. Càng để văn hóa của chúng ta tiếp xúc với văn hóa này Nó
càng ngày càng được chấp nhận Chúng ta càng thấy nhiều hiện tượng như
"bắt nạt online" xảy ra trêu đùa, một vài sự xâm nhập và đe dọa
trên mạng Tại sao? Vì chúng đều có cái lõi vấn đề là sự xấu hổ Cách cư xử này
là triệu chứng của một loại văn hóa mà chung ta đã tạo.
17:31
Thay đổi cách cử xử
này bắt đầu với sự chuyển đổi trong niềm tin Ta đã nhìn thấy sự thật đó qua
sự kỳ thị và chứng sợ đồng tính, và nhiều thành kiến từ ngày hôm nay và trong
quá khứ. Như chúng ta đã thay đổi cách suy nghĩ về hôn nhân đồng tính, Nhiều
người có được tự do bình đẳng hơn Khi chúng ta bắt đầu đánh giá sự phát triển
bền vững Nhiều người bắt đầu tái chế hơn Như vậy, cùng với sự gia tăng của
văn hóa của sự nhạo báng Những gì chúng ta cần là một cuộc cách mạng văn hóa
Sự xấu hổ công cộng phải được dừng lại
18:06
và đã đến lúc cho sự can thiệp trên mạng
Internet và trong văn hóa của ta Sự chuyển dịch này bắt đầu bằng những gì đơn
giản, nhưng nó không hề dễ Chúng ta cần phải trả lại giá trị cho lòng trắc ẩn
và sự cảm thông Trên mạng, chúng ta thiếu hụt lòng trắc ẩn
18:29
Nhà nghiên cứu
Brené Brown đã nói và tôi xin trích dẫn: "Sự xấu hổ không thể sống sót
với sự đồng cảm" Sự xấu hổ không thể sống sót với sự đồng cảm Tôi đã
trải qua nhưng tháng ngày đen tối Và nhờ lòng trắc ẩn và sự đồng cảm của gia
đình, bạn bè, đồng nghiệp Và đôi lúc là một vài người lạ đã cứu sống tôi Chỉ
cần sự đồng cảm từ một người cũng đủ tạo ra sự thay đổi Cái lý thuyết về ảnh hưởng
của thiểu số đề xuất từ nhà tâm lý học xã hội Serge Moscovici, nói rằng ngay
cả với số lượng nhỏ, nhưng được lặp đi lặp lại thay đổi có thể xảy ra.
19:15
Trong thế giới mạng, chúng ta có thể thúc đẩy
ảnh hưởng thiểu số bằng cách trở thành người phản kháng lại. có nghĩa là thay
vì là người đứng xem vô cảm chúng ta có thể bình luận tích cực cho người khác
hoặc báo cáo vụ hiếp đáp. Hãy tin tôi, những bình luận cảm thông sẽ làm giảm
độ tiêu cực Chúng ta cũng có thể chống lại nó bằng cách giúp đỡ các tổ chức
đối phó với các loại vấn đề này, như Tyler Clementi Foundation ở Mỹ, Tại Anh,
có Anti- Bullying Pro,
19:52
Chúng ta nói nhiều
về quyền tự do ngôn luận, nhưng chúng ta cần phải nói thêm về trách nhiệm
chúng ta khi có sự tự do ngôn luận. Chúng ta đều muốn được người khác nghe,
nhưng chúng ta hãy nhìn nhận sự khác biệt giữa nói lên với chủ đích và nói
lên cho được chú ý. Mạng Internet là một đại lộ cho sự mong muốn Nhưng trên
mạng, biểu lộ sự cảm thông với người khác mang lại lợi ích và giúp đỡ chúng
ta tạo ra một thế giới an toàn và tốt hơn Chúng ta cần giao tiếp với lòng
trắc ẩn theo dõi tin tức với lòng trắc ẩn và click với lòng trắc ẩn Chỉ cần
tưởng tượng bản thân mình vào tình cảnh của người khác Tôi muốn kết thúc bài
nói bằng lời nhắn nhủ cá nhân Trong chín tháng qua, Câu hỏi mà tôi luôn được
hỏi là "Tại sao" Tại sao bây giờ, tại sao tôi lại ngoảnh đầu trên
lan can? Bạn có thể nhận ra giữa những câu hỏi trên câu trả lời không liên
quan gì đến chính trị Câu trả lời hay nhất là bởi vì đã đến lúc đến lúc dừng
việc đứng nhìn trong im lặng đến lúc dừng sống trong cuộc sống của sự sỉ nhục
21:18
và đến lúc để lấy lại điều tôi đã nói Nó không
hoàn toàn về cứu giúp bản thân tôi Tất cả những người từng trải qua sự xấu hổ
và làm nhục trước công chúng cần biết một điều: Bạn có thể sống qua nó. Tôi
biết nó khó. Nó có thể đau đớn, nhanh hay đơn giản nhưng bạn có thế cố nài
một cái kết khác cho câu chuyện của bạn Có sự trắc ẩn cho bản thân Chúng ta
đều xứng đáng nhận sự trắc ẩn
21:55
Cảm ơn đã lắng nghe
|