BÀI HỌC CUỘC ĐỜI: BÓNG CHÀY VÀ NỀN DÂN CHỦ Ở HOA KỲ (BASEBALL: AS UNIQUE AS AMERICA)



Đại học Prager chúng tôi hiểu rằng văn hóa Mỹ cũng ảnh hưởng đến phúc lợi đất nước không thua gì chính trị Mỹ. Và môn thể thao này là một thành tố văn hóa quan trọng. Vậy, hãy xem xét các lý do khiến bóng chày đáng trở thành môn thể thao quốc gia, môn thể thao đặc biệt phù hợp với nền dân chủ của chúng ta. Đầu tiên, nền dân chủ đề cao những con người bình thường.

Đúng là cầu thủ bòng chày có tài năng xuất chúng, nhưng phần lớn đều như người bình thường. Như một cầu thủ bóng chày từng nói: "Chơi bóng chày thì bạn không cần cao 2 mét hay rộng 2 mét." Và bóng chày, giống nước Mỹ, có một tòa án độc lập quyền uy: trọng tài. Mà thực tế trong một khía cạnh, bóng chày tốt hơn phần còn lại của nước Mỹ.

Trong bóng chày, đập hụt 3 lần là bị loại, kể cả bỏ tiền thuê luật sư Washington hay người vận động hành lang cũng vô ích. Và hãy nhớ rằng sự hòa nhập chủng tộc trong bóng chày xuất hiện vào năm 1947, trước sự hòa nhập trong quân chủng 1 năm, và trước sự kiện Rosa Parks từ chối xuống hàng ghế cuối xe buýt ở Montgomery, Alabama 8 năm.

Ngày nay, bóng chày là một nghề dành cho tất cả những ai có tài trên khắp thế giới. Khoảng 20% các hội viên liên đoàn bóng chày là bên ngoài Bắc Mỹ. Đó là vì trong bóng chày "cuộc đua" quan trọng duy nhất là chạy đua đến gôn. Bóng chày là trò chơi "nhiều tập": Ném rồi ném, loại rồi loại, hiệp này đến hiệp khác, trận này đến trận khác.

Và từ đó tạo nên một tập hợp các con số cứ liên tục tăng lên. Và những con số này là sự đồng thuận của bóng chày với yêu cầu của xã hội tự do: trách nhiệm giải trình cá nhân. Suốt mùa giải, mỗi sáng cầu thủ sẽ đọc bảng điểm trên báo để xem những thành quả của ngày hôm trước mà anh ta có được: số lần ghi điểm, đập trúng bóng, bị loại, đập hụt và lỗi.

Nếu anh ta có được cơ hội để cướp gôn 2, thì bảng điểm cũng sẽ ghi lại. Nếu anh thất bại trong việc hỗ trợ đồng đội ghi điểm, bảng điểm sẽ thông báo việc này đến thế giới. Không môn thể thao nào, và cũng không nghề nghiệp nào, mà thành tích cá nhân được phô bày và mổ xẻ một cách không khoan nhượng đến vậy. Hãy tưởng tượng xem, nếu mà mỗi ngày các luật sư, giáo viên, doanh nhân và phóng viên Mỹ phải đọc báo mỗi sáng có bảng điểm đo lường thứ hạng công việc ngày hôm trước của họ.

Một xã hội tự do như Mỹ là nơi mọi người được tự do nỗ lực, và do đó được tự do thất bại. Có rất nhiều thất bại ở Mỹ, phần lớn dự án kinh doanh mạo hiểm đều thất bại, và bóng chày là môn thể thao liên tục có thất bại. Một cầu thủ là ngôi sao khi có tỷ lệ đập bóng là 0,300, nhưng cũng là ngôi sao có tỷ lệ mỗi lần đánh bóng ghi điểm thất bại là 70%.

Và những đội thua ngày hôm nay thì phải tự xốc lại tinh thần, trở về tập luyện và bắt đầu lại từ đầu. Trong 6 tháng. Nó đưa ta những con số mà khó có người hâm mộ nào hiểu rõ giá trị. Nó không phải là những con số nổi tiếng về thành tích cá nhân. Không phải là 56 trận đều đánh bóng ghi điểm thành công của Joe DiMaggio vào năm 1941.

Không phải là trung bình đập trúng 0,406 của Ted Williams, cũng trong năm 1941. Không, con số khó nhất là 162. Đó là số trận mà mỗi đội phải chơi trong khoảng 185 ngày. Vì bóng chày là môn thể thao có mùa giải dài nhất, nên nó là môn thể thao có ít may mắn nhất. Sau 162 trận, đội chơi thế nào thì hồ sơ ghi y vậy — không tốt hơn, cũng không tệ hơn.

Từ đầu tháng 4 đến cuối tháng 10, các cú bóng nảy tồi hay cú đập may mắn đều bị loại. Điều đó có nghĩa là bóng chày là thứ mà nước Mỹ khao khát: chế độ nhân tài. Bóng chày cũng là môn thể thao tốt cho nền dân chủ vì nó dạy những bài học dân chủ. Đây là môn thể thao cho ta cái mà ta xứng đáng.

Bóng chày, cũng như nền dân chủ, không cho ta mọi thứ ta muốn. Cơ bản thì cả 30 đội tham gia đợt Tập huấn Mùa xuân đều biết rằng họ sẽ thắng 60 trận và thua 60 trận. Trong đợt tập huấn này họ phải chọn ra 42 trận. Và mỗi đội đều biết điều này: Nếu đội nào chỉ thắng 10 trên 20 trận, thì đội đó thuộc hạng xoàng.

Nếu đội nào thắng 11 trên 20 trận, đội đó gần như thắng 90 trận và có cơ hội chơi trong giai đoạn trước mùa giải. Đó là lý do tại sao trong bóng chày, cũng như trong cuộc sống của xã hội tự do cạnh tranh, những khác biệt nhỏ có thể đưa đến một thay đổi rất lớn. Bóng chày cũng như nước Mỹ đều cần chủ nghĩa cá nhân và sự hợp tác.

Trung tâm của trận đấu là cuộc chiến một chọi một giữa người đánh và người ném. Nhưng bóng chày cũng đòi hỏi tinh thần đồng đội: với đội tấn công là giúp đồng đội chạy 27 mét để chiếm gôn, với đội phòng thủ là phối hợp để loại đối thủ. Một cầu thủ từng nói rằng trong bóng chày chỉ có 2 mùa: mùa giải bóng chày và mùa ngồi không.

May thay, mùa ngồi không kết thúc, và một mùa giải nữa lại bắt đầu. Vậy, hãy đến sân bóng và tận hưởng môn thể thao phản ánh những giá trị của quốc gia này. Và khi đến đó, hãy ăn bánh hot dog. Đấy cũng là văn hóa Mỹ. Tôi là George Will giảng cho Đại học Prager.

_________

We at Prager University understand that America's culture is as important to the nation's health as American politics. And that sport is an important cultural ingredient. So, consider the many reasons why baseball deserves to be the national pastime — the game especially suited to our democracy. First, democracy celebrates ordinary people. Of course baseball players have extraordinary talents. But most players resemble ordinary people. As a wise baseball man once said: To play baseball, you do not need to be seven feet tall or seven feet wide.

And baseball, like America, has a strong independent judiciary — the umpires. In fact, baseball is, in one regard, better than the rest of America. In baseball, three strikes and you're out — the most expensive Washington lawyers and lobbyists can't help you. And remember, racial integration came to baseball in 1947, a year before integration came to the armed services. And eight years before Rosa Parks refused to move to the back of the bus in Montgomery, Alabama.

Today, baseball is a career open to talented people from around the world. About 20 percent of major leaguers are from outside North America. This is because in baseball the only race that matters is the race to the base. Baseball is a game of episodes — pitch by pitch, out by out, inning by inning, game by game. Hence baseball generates an enormous, constantly enriched sediment of numbers. And these numbers make baseball a game that embraces what a free society requires — personal accountability.

Every morning during the season, a player will find in the box score a precise record of what he did the day before — his runs, hits, outs, strike outs, errors. If he was thrown out trying to steal second base, the box score will say so. If he failed to drive in teammates who were in scoring position, the box score will announce this failure to the world. In no other sport — and no other profession — is individual performance so unsparingly displayed and dissected.

Imagine if — every day — America's lawyers and teachers and business people and journalists had to read in the morning's paper a box score measuring the caliber of their previous day's work. A free society like America is a place where people are free to strive — and hence are free to fail. There is a lot of failure in America — most new business ventures fail — and baseball is a game of constant failure.

A player who bats .300 is a star — but a star who fails to get a hit 70 percent of the time. And the teams that lose today must pick themselves up, dust themselves off and start all over again tomorrow. For six months. Which brings us to the number that is hardest for most fans to appreciate. It is not one of the famous numbers of individual achievement.

Not Joe DiMaggio's 56 game hitting streak in 1941. Not Ted Williams .406 batting average, also in 1941. No, the hardest number to comprehend is 162. That is the number of games each team plays — in about 185 days. Because baseball is the sport of the longest season, it is the sport in which luck matters least. After 162 games, each team is its record — no better, no worse.

From the beginning of April to the end of October, the bad bounces and lucky hits even out. Which means baseball is what America aspires to be — a real meritocracy. Baseball also is a good game for a democracy because it teaches democratic lessons. It is a game of the half loaf. In baseball, as in democracy, no one gets everything he wants. Essentially all 30 teams go to Spring Training knowing they are going to win 60 games and lose 60 games.

They play the long season to sort out the other 42 games. And every team also knows this: If it wins only 10 out of every 20 games, it is obviously mediocre. But if it wins 11 out of every 20, it will win almost 90 games and have a good chance of playing in the post-season. Which is why in baseball, as in the life of a competitive free society, little differences, ultimately, make an enormous difference.

Baseball also is, as America is, both about individualism — and cooperation. The heart of the game is the one-on-one battle between the batter and the pitcher. But baseball also requires teamwork — on offense, to move runners another 90 feet — and on defense, to make 27 putouts. A wise man once said that there are really just two seasons, baseball season — and the void. Happily, the void ends, and another season is here.

So take yourself out to a ball game and savor all the ways the national pastime illustrates the nation's values. And while you’re there, have a hot dog. That’s American culture, too. I'm George Will for Prager University.



BÀI HỌC CUỘC ĐỜI: SỰ THA THỨ (FORGIVENESS)





Những ai đã xem opera Ý hay những vở kịch của Shakespeare đều biết cái giá tồi tệ phải trả cho các oán hận, bất hòa truyền kiếp, và thù hằn. Bên dưới sự thống trị của những cảm xúc này là những xung đột nấn ná trong tâm trí ta, khiến chúng ta không thể tìm được bình yên và hạnh phúc. Nhà thơ Anh thế kỷ 18, Alexander Pope, đã cho chúng ta một "liều thuốc giải độc": "Lỗi lầm là con người, tha thứ là thánh thiện." Nhưng tha thứ mà không từ bỏ những nguyên tắc của chúng ta là chuyện hề không đơn giản. Trong khóa này, tôi sẽ định rõ tha thứ là gì và làm thế nào để có thể tha thứ.

Tôi sẽ nói về những trường hợp mà rất cần có sự tha thứ trong bối cảnh cuộc sống hàng ngày của cá nhân bạn với các thành viên trong gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, đối tác kinh doanh.

Một trong những thách thức của chúng ta là phải hiểu được rằng từ "tha thứ", mình nó không đủ để giải thích bối cảnh phức tạp này. Thực chất tha thứ có 3 dạng khác nhau, và mỗi dạng áp dụng trong những tình huống khác nhau và đưa đến những kết quả khác nhau.

3 dạng của tha thứ là: thứ tội, nhường nhịn và giải thoát. Hãy xem xét từng cái một.

Thứ tội gần nhất với cái mà ta thường nghĩ tới khi ta nói "tha thứ". Thứ tội lau sạch đi những dấu vết của lỗi lầm và xây dựng lại mối quan hệ với một tâm trí trong sáng trước khi bị những hành động tai hại xâm chiếm. Có 3 tình huống thường áp dụng sự thứ tội.

Tình huống thứ nhất là khi bạn thấy rằng hành động gây hại là một tai nạn vô ý mà không cần phải quy thành tội.

Thứ hai là khi kẻ phạm tội là một đứa trẻ hay một ai đó, mà vì bất kỳ lý do gì, không hiểu tổn thương họ gây ra, và hướng về người bạn yêu thương.

Tình huống thứ ba xảy ra khi người làm tổn thương bạn: biết thành thật hối lỗi, nhận hoàn toàn trách nhiệm (và không bao biện) những điều đã làm, mong được tha thứ, và đảm bảo với bạn rằng họ sẽ không tái diễn hành động đó trong tương lai nữa.

Trong những tình huống đó, hãy chấp nhận lời xin lỗi của họ và tha thứ tội lỗi của họ. Bạn và người làm tổn thương bạn đều sẽ cảm thấy tốt hơn, Thực tế, không tha thứ trong những tình huống này sẽ gây hại đến sức khỏe của bạn. Thậm chí điều này có thể cho thấy bạn mới là người sai, chứ không phải người đã làm bạn đau buồn.

Dạng tha thứ thứ hai tôi gọi là "nhường nhịn". Và ở đây có hơi phức tạp hơn.

Bạn nhường nhịn khi người phạm lỗi chỉ đưa ra một lời xin lỗi nửa vời hay họ than vãn đổ lỗi rằng vì bạn thế này hay thế kia nên họ mới cư xử không đúng. Và lời xin lỗi không như bạn mong đợi và thậm chí không hề chính xác. Trong khi bạn luôn nên suy ngẫm xem liệu bạn có khiêu khích người đó không, kể cả khi bạn không chịu một trách nhiệm nào, thì bạn nên tập nhường nhịn nếu mối quan hệ đó quan trọng với bạn. Ngừng việc day đi day lai mỗi một lỗi cá biệt, hãy tránh xa oán hận và mối thù ảo tưởng, nhưng hãy luôn thận trọng. Điều này tương tự với "tha nhưng không quên" hay "tin nhưng phải kiểm chứng". Nhường nhịn giúp bạn giữ mối liên hệ với những người mà tuy không thân thiết nhưng vẫn quan trọng với bạn.

Hơn nữa, trong một vài trường hợp sau giai đoạn có hành vi tốt, nhường nhịn có thể chuyển thành thứ tội và trở thành tha thứ.

Nhưng nên làm gì khi người làm tổn thương bạn lại không nghĩ rằng điều họ làm là sai hay họ đưa ra một lời xin lỗi giả dối chẳng bù đắp được gì? Đây là những trường hợp mà quả thật khó có thể tha thứ. Trong công việc, tôi thấy những trường hợp này ở những người trưởng thành có tuổi thơ bị bạo hành, những doanh nhân bị vợ/chồng lừa dối, hay những người bị bạn bè, họ hàng phản bội. Dù vậy, vẫn có giải pháp. Tôi gọi nó là "giải thoát" — dạng tha thứ thứ ba.

Giải thoát không miễn tội cho kẻ phạm tội, cũng không cần bạn phải nhường nhịn. Nó cũng không đòi hỏi bạn phải tiếp tục giữ mối quan hệ đó. Mà nó yêu cầu rằng thay vì tiếp tục định nghĩa đời bạn bằng những tổn thương mà bạn có, bạn hãy giải phóng mình khỏi các cảm xúc phiền muộn, suy nghĩ tiêu cực đang ở trong bạn. Giải thoát là hành động vô cùng quan trọng vì nó cho phép bạn trút bỏ gánh nặng, cái "gánh nặng thầm lặng" đang đè lên bạn và phá hủy cơ hội có được hạnh phúc của bạn. Nếu bạn không giải phóng nỗi đau, nỗi giận và cứ day dưa với nỗi đau và phản bội cũ kỹ, thì bạn sẽ để cho những kẻ làm bạn đau "sống" trong tâm trí bạn mà chẳng mất tiền thuê, và bạn sẽ sống trong sự khủng bố của sự việc thuở đầu.

Dù vượt qua nhờ nỗ lực cá nhân, tâm lý trị liệu, tôn giáo hay bất kỳ phương pháp gì, giải thoát phóng thích bạn khỏi sự chuyên chế của việc sống trong quá khứ đau khổ, khi mà những dạng khác của tha thứ như thứ tội và nhường nhịn không hiệu quả.

Thứ tội. Nhường nhịn. Giải thoát.

Tha thứ có thể là thánh thiện, nhưng khi ta nắm được những khía cạnh của nó, ta thấy rằng bằng năng lực bản thân ta có thể đạt được nó.

Tôi là giáo sư Stephen Marmer của Trường Y học UCLA, giảng cho Đại học Prager.

______

Anyone familiar with Italian opera or the plays of Shakespeare knows the terrible price paid for grudges, vendetta, and revenge. Under the sway of these emotions painful incidents linger in the mind, sapping our ability to find peace and happiness. The 18th century English poet, Alexander Pope, gave us the antidote: "To err is human, to forgive divine." But finding a way to forgive without giving up our principles is often no easy task. In this course, I am going to address what forgiveness is and how to implement it.

I'll be speaking here about forgiveness where it most often is needed — in the context of your every day personal life with family members, friends, co-workers, and business associates.

One of our challenges in understanding this process is that the word — forgiveness — is inadequate to explain a very complex concept. Forgiveness actually embodies three different things, each of which applies to different situations and provides different results.

The three types of forgiveness are: exoneration, forbearance and release. Let's take each in turn.

Exoneration is the closest to what we usually think of when we say "forgiveness." Exoneration is wiping the slate entirely clean and restoring a relationship to the full state of innocence it had before the harmful actions took place. There are three common situations in which exoneration applies.

The first takes place when you realize that the harmful action was a genuine accident for which no fault can be assigned.

The second is when the offender is a child or someone else who, for whatever reason, simply didn't understand the hurt they were inflicting, and toward whom you have loving feelings.

The third situation occurs when the person who hurt you is truly sorry, takes full responsibility (without excuses) for what they did, asks forgiveness, and gives you confidence that they will not knowingly repeat their bad action in the future.

In all such situations it is essential to accept their apology and offer them the complete forgiveness of exoneration. You'll feel better and so will the person who hurt you. In fact, not to offer forgiveness in these circumstances would be harmful to your own well-being. It might even suggest that there is something more wrong with you than with the person who caused you pain.

The second type of forgiveness I call "forbearance." And here things get a little more complicated.

Forbearance applies when the offender makes a partial apology or mingles their expression of sorrow with blame that you somehow caused them to behave badly. An apology is offered but it's not what you had hoped for and may not even be fully authentic. While you should always reflect on whether there was a provocation on your part, even when you bear no responsibility you should exercise forbearance if the relationship matters to you. Cease dwelling on the particular offense, do away with grudges and fantasies of revenge, but retain a degree of watchfulness. This is similar to "forgive but not forget" or "trust but verify." By using forbearance, you are able to maintain ties to people who, while far from perfect, are still important to you.

Furthermore, in some cases after a sufficient period of good behavior, forbearance can rise to exoneration and full forgiveness.

But what do you do when the person who hurt you doesn't even acknowledge that they've done anything wrong or gives an obviously insincere apology, making no reparations whatsoever? These are the cases of forgiveness that are the most challenging. In my practice, I find this in such examples as adult survivors of child abuse, business people who have been cheated by their partners, or friends or relatives who have betrayed one another. Still, even here there still is a solution. I call it "release" — the third type of forgiveness.

Release does not exonerate the offender. Nor does it require forbearance. It doesn't even demand that you continue the relationship. But it does ask that instead of continuing to define much of your life in terms of the hurt done: you release your bad feelings and your preoccupation with the negative things that have happened to you. Release does something that is critically important: it allows you to let go of the burden, the "silent tax" that is weighing you down and eating away your chance for happiness. If you do not release the pain and anger and move past dwelling on old hurts and betrayals, you will be allowing the ones who hurt you to live, rent free, in your mind, reliving forever the persecution that the original incident started.

Whether you get there through your own efforts, through psychotherapy, through religion or some other method, release liberates you from the tyranny of living in the traumatic past even when the other forms of forgiveness, exoneration and forbearance, are not possible.

Exoneration. Forbearance. Release.

To forgive may be divine, but when we understand its dimensions we find that it is within our ability to do it.

I'm Dr. Stephen Marmer of UCLA Medical School, for Prager University.




NGỌC THU

ARTCANDY SHOP NGỌC THU -     Trên   bước   đường   THÀNH   CÔNG , không   có   dấu   chân   của   những   kẻ   LƯỜI   BIẾNG . ...