Success, failure
and the drive to keep creating
Thành công, thất bại và động lực để tiếp tục
Elizabeth Gilbert
00:00
So, a few years ago I was at JFK Airport about to get on
a flight, when I was approached by two women who I do not think would be
insulted to hear themselves described as tiny old tough-talking
Italian-American broads.
00:14
The taller one, who is like up here, she comes marching
up to me, and she goes, "Honey, I gotta ask you something. You got
something to do with that whole 'Eat, Pray, Love' thing that's been going on
lately?"
00:26
And I said, "Yes, I did."
00:28
And she smacks her friend and she goes, "See, I
told you, I said, that's that girl. That's that girl who wrote that book
based on that movie." (Laughter)
00:38
So that's who I am. And believe me, I'm extremely
grateful to be that person, because that whole "Eat, Pray, Love"
thing was a huge break for me. But it also left me in a really tricky
position moving forward as an author trying to figure out how in the world I
was ever going to write a book again that would ever please anybody, because
I knew well in advance that all of those people who had adored "Eat,
Pray, Love" were going to be incredibly disappointed in whatever I wrote
next because it wasn't going to be "Eat, Pray, Love," and all of
those people who had hated "Eat, Pray, Love" were going to be incredibly
disappointed in whatever I wrote next because it would provide evidence that
I still lived. So I knew that I had no way to win, and knowing that I had no
way to win made me seriously consider for a while just quitting the game and
moving to the country to raise corgis. But if I had done that, if I had given
up writing, I would have lost my beloved vocation, so I knew that the task
was that I had to find some way to gin up the inspiration to write the next
book regardless of its inevitable negative outcome. In other words, I had to
find a way to make sure that my creativity survived its own success. And I
did, in the end, find that inspiration, but I found it in the most unlikely
and unexpected place. I found it in lessons that I had learned earlier in
life about how creativity can survive its own failure.
01:55
So just to back up and explain, the only thing I have
ever wanted to be for my whole life was a writer. I wrote all through
childhood, all through adolescence, by the time I was a teenager I was
sending my very bad stories to The New Yorker, hoping to be discovered. After
college, I got a job as a diner waitress, kept working, kept writing, kept
trying really hard to get published, and failing at it. I failed at getting
published for almost six years. So for almost six years, every single day, I
had nothing but rejection letters waiting for me in my mailbox. And it was
devastating every single time, and every single time, I had to ask myself if
I should just quit while I was behind and give up and spare myself this pain.
But then I would find my resolve, and always in the same way, by saying,
"I'm not going to quit, I'm going home."
02:41
And you have to understand that for me, going home did
not mean returning to my family's farm. For me, going home meant returning to
the work of writing because writing was my home, because I loved writing more
than I hated failing at writing, which is to say that I loved writing more
than I loved my own ego, which is ultimately to say that I loved writing more
than I loved myself. And that's how I pushed through it.
03:03
But the weird thing is that 20 years later, during the
crazy ride of "Eat, Pray, Love," I found myself identifying all
over again with that unpublished young diner waitress who I used to be,
thinking about her constantly, and feeling like I was her again, which made
no rational sense whatsoever because our lives could not have been more
different. She had failed constantly. I had succeeded beyond my wildest
expectation. We had nothing in common. Why did I suddenly feel like I was her
all over again?
03:28
And it was only when I was trying to unthread that that
I finally began to comprehend the strange and unlikely psychological
connection in our lives between the way we experience great failure and the
way we experience great success. So think of it like this: For most of your
life, you live out your existence here in the middle of the chain of human
experience where everything is normal and reassuring and regular, but failure
catapults you abruptly way out over here into the blinding darkness of
disappointment. Success catapults you just as abruptly but just as far way
out over here into the equally blinding glare of fame and recognition and
praise. And one of these fates is objectively seen by the world as bad, and
the other one is objectively seen by the world as good, but your subconscious
is completely incapable of discerning the difference between bad and good.
The only thing that it is capable of feeling is the absolute value of this
emotional equation, the exact distance that you have been flung from yourself.
And there's a real equal danger in both cases of getting lost out there in
the hinterlands of the psyche.
04:30
But in both cases, it turns out that there is also the
same remedy for self-restoration, and that is that you have got to find your
way back home again as swiftly and smoothly as you can, and if you're
wondering what your home is, here's a hint: Your home is whatever in this
world you love more than you love yourself. So that might be creativity, it
might be family, it might be invention, adventure, faith, service, it might
be raising corgis, I don't know, your home is that thing to which you can
dedicate your energies with such singular devotion that the ultimate results
become inconsequential.
05:03
For me, that home has always been writing. So after the
weird, disorienting success that I went through with "Eat, Pray,
Love," I realized that all I had to do was exactly the same thing that I
used to have to do all the time when I was an equally disoriented failure. I
had to get my ass back to work, and that's what I did, and that's how, in
2010, I was able to publish the dreaded follow-up to "Eat, Pray,
Love." And you know what happened with that book? It bombed, and I was
fine. Actually, I kind of felt bulletproof, because I knew that I had broken
the spell and I had found my way back home to writing for the sheer devotion
of it. And I stayed in my home of writing after that, and I wrote another
book that just came out last year and that one was really beautifully
received, which is very nice, but not my point. My point is that I'm writing
another one now, and I'll write another book after that and another and
another and another and many of them will fail, and some of them might
succeed, but I will always be safe from the random hurricanes of outcome as
long as I never forget where I rightfully live.
05:58
Look, I don't know where you rightfully live, but I
know that there's something in this world that you love more than you love
yourself. Something worthy, by the way, so addiction and infatuation don't
count, because we all know that those are not safe places to live. Right? The
only trick is that you've got to identify the best, worthiest thing that you
love most, and then build your house right on top of it and don't budge from
it. And if you should someday, somehow get vaulted out of your home by either
great failure or great success, then your job is to fight your way back to
that home the only way that it has ever been done, by putting your head down
and performing with diligence and devotion and respect and reverence whatever
the task is that love is calling forth from you next. You just do that, and
keep doing that again and again and again, and I can absolutely promise you,
from long personal experience in every direction, I can assure you that it's
all going to be okay. Thank you. (Applause)
|
00:00
Cách
đây vài năm khi tôi ở sân bay JKF chuẩn bị lên máy bay, hai người phụ nữ bắt
chuyện với tôi, tôi hi vọng họ sẽ không cảm thấy bị xúc phạm khi bị gọi là
người Mỹ -Ý cứng rắn, già nua và nhỏ bé.
00:14
Người
cao hơn, khoảng tầm này tiến đến gần tôi rồi nói, "Cưng, tôi muốn hỏi em
vài điều. Em có liên quan đến toàn bộ "Ăn, Cầu nguyện, Yêu" xảy ra
gần đây?
00:26
Và
tôi trả lời: "Vâng, đúng ạ."
00:28
Cô đẩy
tay bạn rồi nói, "Thấy chưa, mình đã nói mà, đúng là cô ấy. Cô gái đã viết
quyển sách dựa trên bộ phim ấy." (Cười)
00:38
Vậy
đó chính là tôi. Và tin tôi đi, tôi vô cùng biết ơn khi được trở thành con
người đó. bởi vì quyển sách "Ăn, Cầu nguyện, Yêu" là cú đột phá.
Nhưng cũng để lại trong tôi tình thế lưỡng nan. Tiếp tục theo nghiệp viết
lách, cố gắng tìm ra cách viết lại một quyển sách mà mọi người đều hài lòng,
vì tôi biết rằng những người say mê "Ăn, Cầu nguyện, Yêu" sẽ vô
cùng thất vọng với bất kỳ tác phẩm nào của tôi sau đó không phải là "Ăn,
Cầu nguyện, Yêu". và những người ghét "Ăn, Cầu nguyện, Yêu"
cũng sẽ rất thất vọng về những tác phẩm sau đó bởi chúng là bằng chứng rằng
tôi vẫn tồn tại. Vậy nên, tôi biết không có cách nào để chiến thắng, và điều
đó khiến tôi đắn đo một thời gian bỏ nghề viết văn về quê chăn vịt. Nếu làm
thế, nếu từ bỏ nghiệp văn chương, tôi sẽ đánh mất nghề nghiệp yêu quý của
mình vì thế phải tìm ra cách nào đó nâng cao say mê viết quyển sách tiếp theo
bất kể kết quả tiêu cực không tránh khỏi. Phải tìm ra cách đảm bảo rằng sự
sáng tạo của tôi sẽ có được thành công. Cuối cùng tôi đã làm được, tìm ra cảm
hứng ở một nơi không ngờ đến nhất. Tôi tìm ra nó trong những bài học cuộc đời
về làm thế nào sáng tạo sống sót qua thất bại.
01:55
Giải
thích lại nào, điều duy nhất tôi muốn là làm nhà văn đến hết đời. Tôi viết từ
thời trẻ con đến niên thiếu, tôi đã gửi những câu chuyện rất tệ đến tòa soạn
"The New Yorker", với hy vọng được phát hiện. Sau đại học, tôi nhận
công việc bồi bàn, tiếp tục làm việc, tiếp tục viết văn, tiếp tục hy vọng
sách được xuất bản, và tiếp tục thất vọng về nó. Tôi thất bại như thế trong gần
sáu năm, Trong sáu năm đấy, mỗi ngày, tôi không gặt hái được gì ngoại trừ những
lá thư từ chối. Chúng hủy diệt mọi thứ, mỗi phút giây tôi hỏi bản thân mình
liệu có nên thoát ra từ bỏ mọi thứ và tự chữa lành vết thương. Sau đó, tôi
tìm ra giải pháp, và đó luôn là câu nói, "Mình sẽ không từ bỏ, mình sẽ về
nhà."
02:41
Phải
hiểu rằng về nhà không phải là trở về trang trại của gia đình. Với tôi, về
nhà nghĩa là trở lại với việc viết lách vì viết lách là nhà, bởi tôi yêu viết
nhiều hơn là ghét sự thất bại tôi yêu quý nghiệp văn chương hơn là cái tôi của
mình. Cuối cùng, có thể nói rằng tôi yêu quý nó hơn cả bản thân mình. Đó là cách
tôi vượt qua.
03:03
Điều
kỳ lạ là sau 20 năm suốt thời gian viết "Ăn, Cầu nguyện, Yêu" tôi
tìm thấy mình một lần nữa, một bồi bàn trẻ không có tác phẩm xuất bản suy
nghĩ về con người trước kia, cảm thấy mình lại là cô ấy. Không hợp lý chút
nào vì cuộc sống của chúng tôi đã khác nhau nhiều lắm. Cô ấy thất bại liên tục.
Tôi thì thành công vượt quá mong đợi. Chúng tôi không có điểm chung. Vậy tại
sao tôi lại đột nhiên cảm thấy mình là cô ấy?
03:28
Chỉ
khi cố gắng thoát khỏi nó tôi bắt đầu hiểu ra, liên kết tâm lý kỳ lạ và khó
hiểu giữa cách chúng tôi nếm trải thất bại nặng nề và trải qua thành công to
lớn. Hãy nghĩ về nó như thế này: Trong suốt cuộc đời, bạn sống vì mình ở giữa
chuỗi sự kiện của loài người nơi mọi thứ bình thường yên ổn và thường xuyên,
nhưng thất bại đột ngột đẩy bạn ra khỏi đây vào bóng tối mù mịt của thất vọng.
Thành công đột ngột đẩy bạn ra xa vào trong sự chói lòa của danh tiếng, công
nhận và lời khen ngợi. Một trong những định mệnh ấy được nhìn nhận khách quan
là xấu, và cái kia là tốt nhưng tiềm thức của bạn không có khả năng phân biệt
sự khác nhau giữa tốt và xấu. Điều duy nhất có thể cảm nhận là giá trị tuyệt
đối của phương trình cảm xúc này, khoảng cách chính xác bạn bay khỏi bản thân
mình. Và cả hai trường hợp
04:26
đều
nguy cơ lạc mất bản thân trong vùng đất bí mật của tâm lý.
04:30
Nhưng
cả hai trường hợp, có cùng một cách chữa trị để tự phục hồi, là bạn phải tìm
cách quay trở về nhà lần nữa một cách nhẹ nhàng, dứt khoát, nếu băn khoăn nhà
của bạn là gì bật mí với bạn: Đó là bất cứ cái gì bạn yêu thích hơn yêu bản
thân mình. Đó có thể là sáng tạo, là gia đình bạn, là phát minh, phiêu lưu mạo
hiểm niềm tin, phục vụ, cũng có thể là nuôi dạy chó, nhà của bạn là cái mà bạn
có thể cống hiến năng lực và sự hy sinh cá nhân mà kết quả cuối cùng không
quan trọng.
05:03
Với
tôi, nhà luôn luôn là viết lách. Vì thế, sau thành công kỳ lạ từ "Ăn, Cầu
nguyện, Yêu" tôi nhận ra những gì cần làm là điều tôi từng làm suốt thời
gian bị thất bại làm mất phương hướng. Trở lại với công việc, đó là những gì
tôi đã làm, vào năm 2010 tôi có thể xuất bản quyển kế tiếp sau "Ăn, Cầu
nguyện, Yêu" Điều gì đã xảy ra với nó ? Nó bùng nổ, và tôi thì vẫn ổn
Tôi là kiểu người điếc không sợ súng, vì tôi đã phá vỡ lời nguyền, tìm đường
về nhà sự nghiệp viết lách bằng sự tận tụy tuyệt đối. Ở trong ngôi nhà đó,
tôi đã viết một quyển khác xuất bản vào năm ngoái và được đón nhận nhiệt liệt,
Điều quan trọng là hiện giờ tôi đang viết một quyển nữa và sẽ viết tiếp quyển
khách, quyển khác nữa nhiều trong số đó sẽ thất bại, một vài có thể thành
công, nhưng tôi sẽ luôn an toàn giữa cơn bão của kết quả ngẫu nhiên miễn là
tôi không bao giờ quên nơi tôi thực sự sống.
05:58
Tôi
không biết nơi bạn thực sự sống, nhưng tôi biết trong thế giới này có những
điều bạn yêu quý hơn chính bản thân. Điều gì đó xứng đáng, nghiện ngập và cuồng
dại không tính nhé vì những thứ này không phải nơi an toàn để sống. Đúng
không ? Khó khăn duy nhất là bạn phải xác định điều tốt nhất, đáng giá nhất
mà bạn yêu quý nhất, sau đó xây dựng ngôi nhà trên đó và đừng rời nó đi. Nếu
một lúc nào đó bạn nhảy ra khỏi nhà mình do thất bại nặng nề hay thành công rực
rỡ, việc bạn phải làm là đấu tranh tìm đường về nhà cách duy nhất là suy nghĩ
lại và thực hiện nó bằng sự siêng năng và tận tụy bằng sự tôn trọng và tôn
kính bất cứ nhiệm vụ là gì đó là tình yêu đang vẫy gọi bạn. Bạn chỉ cần làm
thế, tiếp tục làm vậy một lần một lần lại một lần, tôi có thể hứa với bạn, từ
kinh nghiệm cá nhân rằng dù ở phương hướng nào đi nữa, mọi thứ rồi sẽ ổn. Cảm
ơn. (Vỗ tay).
|