Đại học Prager chúng tôi hiểu rằng văn hóa Mỹ cũng ảnh hưởng đến phúc lợi đất nước không thua gì chính trị Mỹ. Và môn thể thao này là một thành tố văn hóa quan trọng. Vậy, hãy xem xét các lý do khiến bóng chày đáng trở thành môn thể thao quốc gia, môn thể thao đặc biệt phù hợp với nền dân chủ của chúng ta. Đầu tiên, nền dân chủ đề cao những con người bình thường.
Đúng là cầu thủ bòng chày có tài năng xuất chúng, nhưng phần lớn đều như người bình thường. Như một cầu thủ bóng chày từng nói: "Chơi bóng chày thì bạn không cần cao 2 mét hay rộng 2 mét." Và bóng chày, giống nước Mỹ, có một tòa án độc lập quyền uy: trọng tài. Mà thực tế trong một khía cạnh, bóng chày tốt hơn phần còn lại của nước Mỹ.
Trong bóng chày, đập hụt 3 lần là bị loại, kể cả bỏ tiền thuê luật sư Washington hay người vận động hành lang cũng vô ích. Và hãy nhớ rằng sự hòa nhập chủng tộc trong bóng chày xuất hiện vào năm 1947, trước sự hòa nhập trong quân chủng 1 năm, và trước sự kiện Rosa Parks từ chối xuống hàng ghế cuối xe buýt ở Montgomery, Alabama 8 năm.
Ngày nay, bóng chày là một nghề dành cho tất cả những ai có tài trên khắp thế giới. Khoảng 20% các hội viên liên đoàn bóng chày là bên ngoài Bắc Mỹ. Đó là vì trong bóng chày "cuộc đua" quan trọng duy nhất là chạy đua đến gôn. Bóng chày là trò chơi "nhiều tập": Ném rồi ném, loại rồi loại, hiệp này đến hiệp khác, trận này đến trận khác.
Và từ đó tạo nên một tập hợp các con số cứ liên tục tăng lên. Và những con số này là sự đồng thuận của bóng chày với yêu cầu của xã hội tự do: trách nhiệm giải trình cá nhân. Suốt mùa giải, mỗi sáng cầu thủ sẽ đọc bảng điểm trên báo để xem những thành quả của ngày hôm trước mà anh ta có được: số lần ghi điểm, đập trúng bóng, bị loại, đập hụt và lỗi.
Nếu anh ta có được cơ hội để cướp gôn 2, thì bảng điểm cũng sẽ ghi lại. Nếu anh thất bại trong việc hỗ trợ đồng đội ghi điểm, bảng điểm sẽ thông báo việc này đến thế giới. Không môn thể thao nào, và cũng không nghề nghiệp nào, mà thành tích cá nhân được phô bày và mổ xẻ một cách không khoan nhượng đến vậy. Hãy tưởng tượng xem, nếu mà mỗi ngày các luật sư, giáo viên, doanh nhân và phóng viên Mỹ phải đọc báo mỗi sáng có bảng điểm đo lường thứ hạng công việc ngày hôm trước của họ.
Một xã hội tự do như Mỹ là nơi mọi người được tự do nỗ lực, và do đó được tự do thất bại. Có rất nhiều thất bại ở Mỹ, phần lớn dự án kinh doanh mạo hiểm đều thất bại, và bóng chày là môn thể thao liên tục có thất bại. Một cầu thủ là ngôi sao khi có tỷ lệ đập bóng là 0,300, nhưng cũng là ngôi sao có tỷ lệ mỗi lần đánh bóng ghi điểm thất bại là 70%.
Và những đội thua ngày hôm nay thì phải tự xốc lại tinh thần, trở về tập luyện và bắt đầu lại từ đầu. Trong 6 tháng. Nó đưa ta những con số mà khó có người hâm mộ nào hiểu rõ giá trị. Nó không phải là những con số nổi tiếng về thành tích cá nhân. Không phải là 56 trận đều đánh bóng ghi điểm thành công của Joe DiMaggio vào năm 1941.
Không phải là trung bình đập trúng 0,406 của Ted Williams, cũng trong năm 1941. Không, con số khó nhất là 162. Đó là số trận mà mỗi đội phải chơi trong khoảng 185 ngày. Vì bóng chày là môn thể thao có mùa giải dài nhất, nên nó là môn thể thao có ít may mắn nhất. Sau 162 trận, đội chơi thế nào thì hồ sơ ghi y vậy — không tốt hơn, cũng không tệ hơn.
Từ đầu tháng 4 đến cuối tháng 10, các cú bóng nảy tồi hay cú đập may mắn đều bị loại. Điều đó có nghĩa là bóng chày là thứ mà nước Mỹ khao khát: chế độ nhân tài. Bóng chày cũng là môn thể thao tốt cho nền dân chủ vì nó dạy những bài học dân chủ. Đây là môn thể thao cho ta cái mà ta xứng đáng.
Bóng chày, cũng như nền dân chủ, không cho ta mọi thứ ta muốn. Cơ bản thì cả 30 đội tham gia đợt Tập huấn Mùa xuân đều biết rằng họ sẽ thắng 60 trận và thua 60 trận. Trong đợt tập huấn này họ phải chọn ra 42 trận. Và mỗi đội đều biết điều này: Nếu đội nào chỉ thắng 10 trên 20 trận, thì đội đó thuộc hạng xoàng.
Nếu đội nào thắng 11 trên 20 trận, đội đó gần như thắng 90 trận và có cơ hội chơi trong giai đoạn trước mùa giải. Đó là lý do tại sao trong bóng chày, cũng như trong cuộc sống của xã hội tự do cạnh tranh, những khác biệt nhỏ có thể đưa đến một thay đổi rất lớn. Bóng chày cũng như nước Mỹ đều cần chủ nghĩa cá nhân và sự hợp tác.
Trung tâm của trận đấu là cuộc chiến một chọi một giữa người đánh và người ném. Nhưng bóng chày cũng đòi hỏi tinh thần đồng đội: với đội tấn công là giúp đồng đội chạy 27 mét để chiếm gôn, với đội phòng thủ là phối hợp để loại đối thủ. Một cầu thủ từng nói rằng trong bóng chày chỉ có 2 mùa: mùa giải bóng chày và mùa ngồi không.
May thay, mùa ngồi không kết thúc, và một mùa giải nữa lại bắt đầu. Vậy, hãy đến sân bóng và tận hưởng môn thể thao phản ánh những giá trị của quốc gia này. Và khi đến đó, hãy ăn bánh hot dog. Đấy cũng là văn hóa Mỹ. Tôi là George Will giảng cho Đại học Prager.
_________
We at Prager University understand that America's culture is as important to the nation's health as American politics. And that sport is an important cultural ingredient. So, consider the many reasons why baseball deserves to be the national pastime — the game especially suited to our democracy. First, democracy celebrates ordinary people. Of course baseball players have extraordinary talents. But most players resemble ordinary people. As a wise baseball man once said: To play baseball, you do not need to be seven feet tall or seven feet wide.
And baseball, like America, has a strong independent judiciary — the umpires. In fact, baseball is, in one regard, better than the rest of America. In baseball, three strikes and you're out — the most expensive Washington lawyers and lobbyists can't help you. And remember, racial integration came to baseball in 1947, a year before integration came to the armed services. And eight years before Rosa Parks refused to move to the back of the bus in Montgomery, Alabama.
Today, baseball is a career open to talented people from around the world. About 20 percent of major leaguers are from outside North America. This is because in baseball the only race that matters is the race to the base. Baseball is a game of episodes — pitch by pitch, out by out, inning by inning, game by game. Hence baseball generates an enormous, constantly enriched sediment of numbers. And these numbers make baseball a game that embraces what a free society requires — personal accountability.
Every morning during the season, a player will find in the box score a precise record of what he did the day before — his runs, hits, outs, strike outs, errors. If he was thrown out trying to steal second base, the box score will say so. If he failed to drive in teammates who were in scoring position, the box score will announce this failure to the world. In no other sport — and no other profession — is individual performance so unsparingly displayed and dissected.
Imagine if — every day — America's lawyers and teachers and business people and journalists had to read in the morning's paper a box score measuring the caliber of their previous day's work. A free society like America is a place where people are free to strive — and hence are free to fail. There is a lot of failure in America — most new business ventures fail — and baseball is a game of constant failure.
A player who bats .300 is a star — but a star who fails to get a hit 70 percent of the time. And the teams that lose today must pick themselves up, dust themselves off and start all over again tomorrow. For six months. Which brings us to the number that is hardest for most fans to appreciate. It is not one of the famous numbers of individual achievement.
Not Joe DiMaggio's 56 game hitting streak in 1941. Not Ted Williams .406 batting average, also in 1941. No, the hardest number to comprehend is 162. That is the number of games each team plays — in about 185 days. Because baseball is the sport of the longest season, it is the sport in which luck matters least. After 162 games, each team is its record — no better, no worse.
From the beginning of April to the end of October, the bad bounces and lucky hits even out. Which means baseball is what America aspires to be — a real meritocracy. Baseball also is a good game for a democracy because it teaches democratic lessons. It is a game of the half loaf. In baseball, as in democracy, no one gets everything he wants. Essentially all 30 teams go to Spring Training knowing they are going to win 60 games and lose 60 games.
They play the long season to sort out the other 42 games. And every team also knows this: If it wins only 10 out of every 20 games, it is obviously mediocre. But if it wins 11 out of every 20, it will win almost 90 games and have a good chance of playing in the post-season. Which is why in baseball, as in the life of a competitive free society, little differences, ultimately, make an enormous difference.
Baseball also is, as America is, both about individualism — and cooperation. The heart of the game is the one-on-one battle between the batter and the pitcher. But baseball also requires teamwork — on offense, to move runners another 90 feet — and on defense, to make 27 putouts. A wise man once said that there are really just two seasons, baseball season — and the void. Happily, the void ends, and another season is here.
So take yourself out to a ball game and savor all the ways the national pastime illustrates the nation's values. And while you’re there, have a hot dog. That’s American culture, too. I'm George Will for Prager University.