Thời trang tôn vinh mọi dáng người - mãnh liệt và không hối tiếc.

Fashion that celebrates all body types 

boldly and unapologetically





Nhà thiết kế có quyền lực tạo ra thay đổi văn hoá — và Becca McCharen-Tran đã sử dụng nó để mở rộng định nghĩa hạn hẹp về cái đẹp trong ngành thời trang. Chia sẻ những tác phẩm nổi trội, McCharen-Tran nói về cảm hứng cho các thiết kế vượt khỏi khuôn khổ của mình và cách cô ấy tôn vinh vẻ đẹp của mọi dáng người. Cô khẳng định: “Tôi muốn khách hàng biết rằng không phải cơ thể bạn cần thay đổi mà chính là quần áo”.

As fashion designers, our decisions have the power to change our culture. We choose who is cast in our runway shows and campaigns, and ultimately, who is celebrated and considered beautiful, and who is not. Having this platform is a responsibility. One that can be utilized to exclude people or to empower others.
Là nhà thiết kế thời trang, mọi quyết định của ta có khả năng tạo ra thay đổi văn hoá. Chúng ta chọn người cho sàn diễn và chiến dịch, quyết định xem ai là đẹp, cần được tôn vinh và ai thì không. Đi cùng với quyền lực này trách nhiệm. Sử dụng nó để toàn quyền loại bỏ hay trao quyền cho họ.
Growing up, I was obsessed with fashion. I pored over all different types of fashion magazines at my local Barnes and Noble. To be fashionable was to be tall, skinny, with long, shiny hair. That's what I saw as the ideal, and it was reinforced everywhere I looked. And to be honest, it still is. I wanted to be like the models, so I stopped eating. It was a dark time in my life; my eating disorder consumed me. All I could think about was counting every single calorie, and waking up early before school every day so I could run a few miles. It took me years to finally release the grip that the eating disorder had over my life. But when it did, it freed up so much brain space to think about what I was truly passionate about.
Từ nhỏ, tôi đã đam mê thời trang. Tôi đã xem qua vô số tạp chí thời trang ở nhà sách Barnes and Noble Thời trang là phải cao, gầy, tóc dài và mượt. Đó là điều tôi cho là chuẩn mực và nó được củng cố bởi mọi thứ mà tôi thấy xung quanh. Thành thật mà nói, giờ vẫn vậy. Muốn như người mẫu, nên tôi nhịn ăn. Đó là khoảng thời gian đen tối; tôi mắc chứng rối loạn ăn uống. Tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là tính từng lượng calorie và dậy sớm trước khi đi học để chạy một vài km. Cuối cùng, sau nhiều năm, tôi đã thoát khỏi sự kìm kẹp của chứng rối loạn ăn uống. Khi đó, nhiều phần não bộ của tôi được giải phóng để nghĩ về điều mà mình thực sự đam mê.
For so long, the fashion industry has worked hard to set an ideal of beauty that celebrates thin, young, white, cisgender, able-bodied models as the ideal. It's impossible not to be bombarded with images of models that have been photoshopped to where there's not a single pore, fat roll or stretch mark in sight. You don't need to look hard to find examples. This definition of beauty is damaging, dangerous and destructive, and we need to explode it immediately.
Từ lâu, nền thời trang đã dày công tạo nên chuẩn mực của cái đẹp ca ngợi người mẫu gầy, trẻ, đúng giới tính, cơ thể hoàn hảo là lý tưởng. Quanh ta, tràn ngập những hình ảnh người mẫu đã qua chỉnh sửa, không một lỗ chân lông ngấn mỡ hay vết rạn da. Ví dụ minh hoạ thì có đầy. Định nghĩa về vẻ đẹp này gây hại, đe doạ và huỷ hoại chúng ta, và ta cần thay đổi nó ngay lập tức.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay )
I'm glad you agree.
Tôi vui vì các bạn đồng tình.
(Laughter)
(Tiếng cười)
One of the worst things I've realized over the years is that my experience with disordered eating is not an anomaly. In fact, it's par for the course. I think there's a study that says 91 percent of women, and likely those of all gender identities, are unhappy with the way they look. It's unforgivable that we live in a society where it's normal or expected for teenagers to grow up hating themselves. We've been fighting for fat acceptance and women's body autonomy since the '60s. And there has been headway. We have plus-size models like Ashley Graham and musicians with body-positive messages, like Lizzo, breaking into the mainstream. Thank God.
Điều tệ nhất tôi nhận ra sau nhiều năm là chứng rối loạn ăn uống của mình không phải điều bất thường. Mà là hiển nhiên. Một nghiên cứu đã chỉ ra 91% phụ nữ, và có lẽ là mọi giới, đều không hài lòng với thân hình của mình. Không thể tha thứ được việc sống trong một xã hội mà việc giới trẻ lớn lên chán ghét bản thân được cho là bình thường. Ta đã đấu tranh để chấp nhận việc thừa cân và hình thể đa dạng của phụ nữ từ năm 60. Và nó đang có chiều hướng đi lên. Người mẫu ngoại cỡ như Ashley Graham và nhạc sĩ với thông điệp tích cực về cơ thể như Lizzo, được công chúng công nhận. Tạ ơn Chúa.
(Laughter)
(Tiếng cười)
There's brands like Area that have released campaigns without any Photoshop retouching. But we're still inundated with unrealistic expectations. I love this quote by Lizzo, who said, "Body positivity only exists because body negativity is the norm."
Các thương hiệu như Area đã ra mắt những chiến dịch không có bất kỳ chỉnh sửa hình ảnh nào. Nhưng các kỳ vọng không thực tế vẫn còn đầy rẫy quanh ta. Tôi thích câu nói này của Lizzo: "Hình thể tích cực tồn tại bởi hình thể tiêu cực đã được xem là chuẩn mực."
So how do we change the stigma around looking different or not fitting into this narrow definition of beauty? I believe it's by celebrating beauty in all different forms, bold and unapologetically. But many fashion designers continue to reinforce this narrow definition of beauty. From the way they are taught in school and into the real world, they drape on mannequins that are only size four, or sketch on bodies that are super stretched out and not anatomically proportioned. Different-size bodies aren't taken into account during the design process. They're not thought of. So who are these designers designing for?
Làm thế nào để thay đổi định kiến về ngoại hình khác biệt và cần phải gò ép vào khuôn khổ hạn hẹp của cái đẹp? Tôi tin rằng dáng người nào cũng đều được tôn vinh, mãnh liệt và không hối tiếc. Nhưng còn rất nhiều nhà thiết kế vẫn tiếp tục áp đặt khuôn khổ hạn hẹp này. Từ cách họ được dạy ở trường cho đến thực tế, chỉ ướm quần áo lên người mẫu size 4 hoặc vẽ phát họa trên thân mẫu siêu dài và không hề cân xứng. Cỡ người đa dạng không được suy xét trong quá trình thiết kế Họ không nghĩ đến điều đó. Vậy họ đang thiết kế cho ai?
But the conversation around exclusivity in fashion doesn't begin and end with size. It's about seeing people of all different gender expressions, different ability levels, different ages, different races and ethnicities, celebrated for their own unique beauty. In my own work as a fashion designer, I started a brand called Chromat, and we're committed to empowering women, femmes and nonbinary #ChromatBABES, of all shapes and sizes, through perfectly fit garments for every body.
Cuộc tranh luận về thời trang không bao hàm không bắt đầu và chấm dứt trong phạm trù kích cỡ. Mà còn cả giới tính trình độ, lứa tuổi chủng tộc, sắc tộc, và tôn vinh vẻ riêng của mỗi cá nhân. Là một nhà thiết kế, tôi tạo ra thương hiệu Chromat với cam kết trao quyền cho phụ nữ, phi giới tính #ChromatBABES, với mọi kích cỡ và dáng người đều vừa vặn trong mọi trang phục.
Swimwear has become a huge focus for me, because of the power that this single garment can have over the way people feel about themselves. We wanted to take our focus on celebrating all body types to a garment that's fraught with insecurity. On our runways, you see curves, cellulite and scars worn proudly. We're a runway show, yes, but we're also a celebration. I didn't start designing 10 years ago with the mission to change the entire industry. But the models we cast at the time, who just happened to be my friends who had begged to be in my shows, were so radical to some people, and, unfortunately, still are different or strange to some, that it became a huge part of what we're known for.
Đồ bơi là mối quan tâm lớn của tôi vì cách mà nó có thể tác động lên cách mọi người nhìn nhận về bản thân. Chúng tôi biến loại trang phục gắn liền với sự tự ti này thành biểu tượng tôn vinh mọi dáng người. Trên sàn diễn, đường cong, da sần, vết sẹo đều được phô diễn. Đây là sàn diễn, đúng nhưng cũng là sự tán dương. 10 năm trước, tôi không bắt đầu công việc thiểt kế với sứ mệnh thay đổi toàn bộ ngành thời trang. Nhưng người mẫu được chọn khi đó tình cờ là bạn tôi, đã nài nỉ để được tham gia, được xem là tiến bộ với một số người nhưng không may, lại lạ lẫm và khác biệt trong mắt số đông.
However, inclusivity means nothing if it's only surface level. Behind the scenes, from the photographer, to the casting director, to the interns, who is making the decisions behind the scenes is just as important. It's imperative to include diverse decision-makers in the process, and it's always better to collaborate with different communities, rather than trying to speak for them. And this is an important piece of the puzzle that many young designers may not think about when they're first starting their careers, but hiring a plus-size or a transgender photographer, or a woman of color as your casting director, or a black makeup artist -- hey, Fatima Thomas -- who intimately understands how important it is to be able to work with all skin tones: it's essential to creating a holistically inclusive output, like this one.
Thế nhưng, sự bao hàm thật vô nghĩa nếu chỉ dừng ở bề mặt. Trong hậu trường, từ nhiếp ảnh gia, đến người tuyển mẫu đến thực tập sinh quyết định sau bức màn của họ cũng quan trọng không kém. Cần phải có ý kiến đa chiều xuyên suốt, từ nhiều người và sẽ luôn tốt hơn khi cộng tác với nhiều cộng đồng thay vì chỉ cố gắng đại diện cho họ. Đây là mảnh ghép quan trọng mà rất nhiều nhà thiết kế trẻ chưa nhận ra khi bắt đầu sự nghiệp. Thuê người mẫu ngoại cỡ, nhiếp ảnh gia chuyển giới giám đốc tuyển chọn là phụ nữ da màu, hay chuyên gia trang điểm da màu, vâng, Fatima Thomas người hiểu rõ tầm quan trọng của việc làm việc với nhiều màu da, là điều cần thiết để tạo ra một sản phẩm toàn diện như thế này.
As a fashion designers that do a lot of swim, we wanted to rewrite the rules around having a bikini body. So we cast a team of babe guards to enforce guidelines around inclusion and acceptance at the pool. Instead of "no diving" and "no running," how about "celebrate cellulite," "body policing prohibited," and "intolerance not tolerated." And this was enforced by babe guards Mama Cax, Denise Bidot, Geena Rocero, Ericka Hart and Emme, all activists in their own right.
Là nhà thiết kế đồ bơi trong nhiều năm, chúng tôi muốn viết lại các quy tắc về cơ thể được cho là mặc được bikini. Chúng tôi tuyển chọn các cô gái vào vai cứu hộ để thi hành và chỉ dẫn các quy tắc ở hồ bơi. Thay vì "không lặn","không chạy", hãy tôn vinh "da sần vỏ cam" "cấm thổi còi vóc dáng" "không hối tiếc thay vì xấu hổ". Tất cả được củng cố bởi các nàng cứu hộ Mama Cax, Denise Bidot, Geena Rocero, Ericka Hart và Emme những nhà hoạt động trong lĩnh vực của mình.
I've always felt it was important to show a range of different bodies in our runway shows and campaigns. But it actually wasn't until recently that we were able to expand our size range in a major way. We first launched our curve collection five years ago; we were so excited. But when it launched, it fell flat. Nobody was interested. None of our department stores stocked above a size large, and if they did, it was somewhere else in the building entirely. In fact, one time our sales team said, "You know, it's so cool you have trans models and curve models on the runway -- I love what you're doing. But when the buyers come in to see the collection for market, they want to be sold a dream, they want to see something that they aspire to be." Implying that our models weren't that.
Tôi hiểu tầm quan trọng của việc phô diễn mọi dáng người trên sàn diễn hay chiến dịch quảng cáo. Nhưng phải đến gần đây, chúng tôi mới có thể mở rộng đáng kể số lượng kích cỡ. Khi ra mắt bộ sưu tập đường cong năm năm trước, chúng tôi đã rất hào hứng. Nhưng vừa ra mắt, lại thất bại hoàn toàn Không ai quan tâm. Không cửa hàng nào bày bán quần áo cỡ lớn nếu có thì chỉ vài nơi, rất ít. Thực tế, có lần đội bán hàng của chúng tôi nói: "Thật tuyệt khi có người mẫu chuyển giới, người mẫu đầy đặn trên sàn diễn -- tôi yêu những gì cô đang làm. Nhưng khách hàng đến để mua, họ muốn mua một giấc mơ điều mà họ khao khát được trở thành. Và đó không phải là người mẫu của chúng ta."
But I've realized it's so much more important to open up this dream to more people. I want the consumer to know that it's not your body that needs to change -- it's the clothes.
Nhưng tôi nhận ra điều quan trọng hơn chính là mở rộng giấc mơ này đến nhiều người. Tôi muốn người tiêu dùng hiểu rằng không phải cơ thể bạn cần thay đổi mà chính là quần áo.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
There needs to be more fashion options at all sizes and in all retailers. So finally, in 2018, Nordstrom actually placed an order up to 3X. And this was a huge game changer for us to have a major retailer invest in adding these units, so we could go to the factory -- now we go up to 4X, which is about a size 32. Having that investment helped us to change and realign our entire design process. We now have different-sized bodies to sketch and drape on in the studio. And if more fashion schools taught these skills, more designers would have the ability to design for all bodies.
Các chuỗi cửa hàng cần phải có đủ các kích cỡ. Cuối cùng, năm 2018, Nordstrom đã đặt hàng cho cỡ 3X. Đây là một thay đổi rất quan trọng với chúng tôi khi mà có một nhà bán lẻ chịu đầu tư, để giờ, chúng tôi có thể đến xưởng cho ra đến 4X-cỡ 32. Nhận được sự đầu tư đó, giúp chúng tôi thay đổi và sắp xếp lại toàn bộ công đoạn thiết kế. Giờ đây, chúng tôi phác họa và làm rập cho mọi dáng người. Và nếu các trường thời trang dạy thêm kỹ năng này, sẽ có thêm nhiều nhà thiết kế cho mọi dáng người.
(Applause)
(vỗ tay)
So as fashion designers, it's our job to utilize our platform to explode this narrow and restrictive definition of beauty. My goal is that one day, teenagers growing up don't feel the same pressure that I did to conform. And I hope that our work contributes to the fashion industry's opening up to celebrate many different identities.
Xoá bỏ định kiến hạn hẹp về cái đẹp này là trách nhiệm của ta, các nhà thiết kế, với quyền lực của mình. Mục tiêu của tôi là ngày nào đó giới trẻ sẽ không còn chịu áp lực khi lớn lên, như tôi đã từng. Hy vọng việc làm của chúng tôi sẽ giúp thúc đẩy một ngành thời trang tôn vinh mọi dáng người.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và tán thưởng)

NGỌC THU

ARTCANDY SHOP NGỌC THU -     Trên   bước   đường   THÀNH   CÔNG , không   có   dấu   chân   của   những   kẻ   LƯỜI   BIẾNG . ...